Lại là một mùa mưa. Cậu con trai buồn chán nhìn ra ngoài trời mưa lâm thâm, miệng oán than: “Ông trời thật không có mắt, mưa suốt mấy ngày rồi, cũng nên tạnh đi chứ? Phòng ngập nước, thức ăn sắp hỏng hết rồi…. còn quần áo mặc trên người cũng toàn đồ ướt, có phơi cũng chẳng khô, ông giời ơi, ông nói xem, ông đang làm cái gì vậy, đúng là giờ không có mắt mà….”
Đúng lúc này, người cha đi làm về nhà, toàn thân ướt nhẹp, vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng người con trai oán trách.
Người cha vừa thay quần áo vừa nói với con: “Này, con mắng ông trời như vậy, đợi hai ngày nữa ông trời kiểu gì cũng bị con mắng cho ức chế, sau này nhất định sẽ không mưa nữa, con vui chưa?
Cậu con trai nói với người cha: “Hmmm, ông trời còn lâu mới tức, ông ý căn bản là không nghe thấy tiếng con mắng!”
Người cha không nhịn được cười: “Ô, thế con biết là mắng ông ý cũng chẳng được tác dụng gì thì sao còn làm cái chuyện ngu ngốc này?”
Người cha tiếp tục khuyên con trai: ” Trai ngốc, thay vì ngồi đó mắng mỏ, chi bằng mau đi sửa lại cái chỗ dột, rồi đi nhóm lửa hong quần áo và nấu cơn, sửa lại cho tốt để tối còn ngủ cho ngon.”
Cậu con trai định nói lại nhưng khựng lại không nói nên lời.
Bài học:
Rất nhiều người giống với cậu bé trong câu chuyện, luôn ca thán môi trường khách quan bên ngoài, nhưng lại rất ít khi yêu cầu bản thân, thường quên đi trách nhiệm mà mình nên gánh vác, quên đi mục tiêu cuộc sống. Không ai có thể vạn sự như ý, nhưng ai cũng có thể phát hiện ra vấn đề, giải quyết vấn đề, đây mới chính là ý nghĩa và giá trị quan trọng nhất trong cuộc sống mỗi người.